February 24, 2012

NHỚ NẮNG...


         Thế là cũng đã vài tháng kể từ ngày nắng rời bỏ cây. Đối với cây, khoảng thời gian trôi qua cũng là khoảng thời gian mà cây bị dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần hơn cả những gì cùng cực nhất trong cuộc sống. Thiếu nắng cây cứ luôn ủ rủ, những chiếc lá xanh mơn mỡn ngày nào giờ cũng đã lần lượt rơi rụng đi, cành cũng trơ trụi lần. Mọi hoạt động của cây như chìm trong vô thức, cây đã mất đi sức sống mãnh liệt vốn có của mình, giờ đây cây chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh, những thứ đã từng là cần thiết giờ đối với cây cũng chỉ là vô nghĩa. Cây đã đơn độc thực sự mặc dù vẫn luôn có những người bạn tốt bên cạnh giúp an ủi, giúp đỡ cây những lúc khó khăn, cảm giác đơn độc trong một thế giới ồn ào náo nhiệt đến nghẹt thở, đơn độc trong cái thế giới của chính cây tạo ra.  Nhưng cho dù vậy, thi thoảng cây lại cố vương vài chiếc lá úa vàng cuối cùng của mình để mong nhận được chút nắng yếu ớt vô tình nào đó còn sót lại. Cây luôn hi vọng như vậy, hi vọng nắng sẽ suy nghĩ lại mà quay về bên cây như ngày nào, nhưng hi vọng càng nhiều rồi thất vọng lại càng nhiều.
         Cây nhớ nắng lắm, nhớ những lúc cây và nắng quấn quýt bên nhau, cây luôn vươn mình cố đón nhận tối đa những giọt nắng ấm áp, những lúc đó cây vui lắm. Cây luôn đội ơn ông trời đã ban tặng cây “thiên thần” nắng, cái tên mà cây thường dành để nói về nắng. Đúng thật vậy đấy, nắng như là thiên thần vậy, có nắng cây có thêm nhiều sức sống, cây bám rễ thật chặt vào đất, cây vươn vai đón nhận những thách thức của cuộc sống mà không chút hoài nghi, chỉ cần nhìn thấy nắng thôi là mọi mệt nhọc đều tan biến cả. Cây rất muốn được chăm sóc nắng, bảo vệ cho nắng, luôn muốn vươn mình bao bọc cho nắng những khi nắng cần. Cây không muốn nắng buồn, cây rất sợ những giọt nước mắt của nắng, những khi nắng khóc cây cứ nghĩ mình thật tệ đã không che chở được cho nắng, những lúc đó cây không ngại ngồi nghe nắng tâm sự. Mà nắng cũng lạ, nắng cũng mít ướt lắm nhỉ, đôi lúc nắng chợt khóc mà không rõ nguyên nhân, cứ làm cho cây bối rối không biết phải làm thế nào. Nắng cũng thích được người khác che chở, nắng nói nắng cảm thấy ấm áp khi luôn có người bên cạnh chăm sóc mình, bảo vệ cho mình. Nắng có biết đâu cho dù nắng không chiếu những tia sáng của mình đến cây, nhưng có nắng cây cũng đã cảm thấy ấm áp lắm rồi…
         Cây luôn giữ mãi những ký ức đẹp về nắng, cây hiểu nắng dù có đi đâu chăng nữa cũng rồi cũng sẽ trở về, nắng lại thực hiện nghĩa vụ phải chiếu sáng muôn loài của mình. Mùa đông qua đi rồi xuân cũng sẽ tới với cây, cây  biết điều đó, đó là quy luật của tạo hóa mà. Cây đang cố gạc bỏ đi nỗi buồn, cây còn phải tìm lại sức sống, sống vì mình, sống vì mọi người xung quanh, và cả với nắng nữa. Giờ đây những chồi non đã len lõi bên dưới những mắt lá rụng trên cành rồi, chỉ đợi mùa xuân đến là đua nhau đâm chồi mà thôi, cuộc sống mới cũng sẽ đến với cây nhanh thôi. Cây đang đợi điều đó…


No comments:

Post a Comment

 
;