Có lẽ với nhiều người Sài Gòn là một miền đất hứa, nơi biết bao giấc mơ đã được thực hiện, đang thực hiện và sẽ thực hiện. Nhưng với tôi thì khác, tôi chẳng muốn đến nơi này tí nào cả. Đơn giản là vì tôi chỉ thích sự yên bình và rất ghét những nơi ồn ào náo nhiệt, những nơi ấy chỉ khiến tôi thêm đau đầu mà thôi. Dù vậy tôi cũng phải mò mẫn, len lõi vào chốn phồn hoa đô hội này cốt để tìm chút kinh nghiệm sống cho bản thân, chí ít cũng không phải bỡ ngỡ khi chập chững bước vào cuộc sống tự lập.
Điều làm cho tôi cảm thấy lưu luyến và một chút động lực sống để tiếp tục ở lại nơi đây hơn hết đó chính là những người bạn “chí cốt” mà tôi có được trong suốt thời gian qua. Có họ tôi mới cảm nhận được hơi tí hương vị cuộc sống, cảm giác tẻ nhạt cũng phần nào vơi đi bớt. Những lúc buồn vui tôi luôn có những người bạn bên cạnh để cùng chia sẻ, cùng nhau trò chuyện… rồi café, rồi nhậu nhẹt, hay cùng nhau đi bộ thong dong trên đường phố Sài Gòn. Tất cả những điều đó đều giúp tôi tiếp tục nuôi hi vọng sống tốt để tiếp tục công việc của mình.
Cũng như bao buổi sáng tôi bước đi lang thang trên khoảng phố đông đúc cạnh nhà trọ, cũng cái không khí nóng bức, ồn ào, bụi mù… nhưng hôm nay tự dưng tôi lại có cảm giác khác nhỉ. Đúng là như thế thật, cảm giác bực mình mỗi lần đi dạo buổi sáng ở đất Sài Gòn này bỗng dưng không còn nữa, thay vào đó là cảm giác thích thú, yêu đời, những chướng ngại gây nên bao khó chịu cho mình giờ đây đã tan biến đi mất. Tôi cũng chẳng tin vào mắt mình nữa, mọi thứ xung quanh dường như đang nhảy múa chào đón tôi vậy. Tôi đưa tay dụi dụi vào mắt để tin chắc rằng mình không bị hoa mắt. Ủa, mà cũng không phải thế, chẳng qua là do chiếc xe tải quái quỷ chạy qua làm bụi vào mắt tôi mà thôi. Mọi điều bực bội thường ngày đều làm tôi có được một cảm giác thích thú, ít ra cũng hok phải nhăn nheo cái mặt mà lầm bầm như trước kia nữa. Thật lạ kỳ.
Chẳng biết nguyên nhân tại đâu mà tôi lại có được những cảm nhận lạ đời như vậy. Tôi cũng không phải tìm hiểu thêm làm gì, vì tôi biết có một điều gì đó đang làm cho tôi cảm thấy vui, cảm nhận cảnh vật xung quanh luôn phụ thuộc vào cảm xúc con người mà. Chính những điều đó tạo nên hương vị của cuộc sống, thứ hương vị này có như thế nào đều do chính mỗi con người nêm nếm mà thành. Cứ mạnh dạn mà nêm chút gia vị cho riêng mình để thấy rằng cuộc sống quanh ta luôn tốt đẹp. Phần riêng tôi một chút nắng là thứ gia vị tôi đang cần để sưởi ấm cho mùa đông lạnh lẽo…
No comments:
Post a Comment